Tôi tỉnh dậy khi trời đã sẩm tối. Rèm cửa đã được kéo ra một nửa nên dễ dàng phán đoán được giờ giấc dựa vào ánh sáng bên ngoài. Vài vì sao nhấp nháy tỏa ra thứ ánh sáng xa xôi, bị ánh đèn của thành phố nuốt chửng.
Tôi xoay sở ngồi dậy. Đầu có chút choáng váng. Tay chân bắt đầu vặn vẹo. Tôi thường làm thế sau khi nằm bất động một thời gian dài. Chỗ tay trái hơi nhức nhối, có lẽ là hậu quả của những mảnh thủy tinh găm vào lúc ấy.
M đang ngồi đối diện tôi, trên một cái ghế gỗ nâu đỏ. Hai tay xếp bằng để trên đùi, đầu cúi thấp y chang tư thế nghiêm trọng của mấy thằng chịu phạt. Đến tôi khéo cũng không thể bày ra bộ dạng ngoan ngoãn, hối lỗi như thế.
Ra hiệu cho anh ta khỏi cần đến đỡ tôi dậy, tôi nhanh chóng lăn ra đến mép giường.
“Xin lỗi đã thất lễ với cậu khi nãy. Xin lỗi vì đã đẩy ngã cậu. Xin lỗi vì đã làm tay cậu bị thương. Xin lỗi vì đã…. Xin lỗi… Xin lỗi…Xin lỗi…Xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi…”
Giống như được ghi âm sẵn từ trước, anh ta bắt đầu xin lỗi như một cái máy.
“Đủ rồi!”
Nếu cứ tiếp tục nghe anh ta lải nhải, có lẽ tôi sẽ phát rồ lên mất.
“Dù anh xin lỗi nhiều lần nhưng không có tí hối lỗi nào trong đó thì chẳng ai chấp nhận đâu. “
“Hơn nữa… ” – Tôi giơ tay trái của mình lên. Đã được băng bó cẩn thận. Lúc tỉnh dậy, chào đón tôi cũng không phải mặt sàn bẩn thỉu, lạnh lẽo mà là giường ngủ êm ái, sạch sẽ. Coi như anh ta cũng chưa đến nỗi quá đáng quá.
“Xin lỗi… Đáng nhẽ tôi nên nghe lời anh, không đi lại lung tung.”
Tránh né được càng nhiều rắc rối thì càng tốt. Hàng xóm vừa mới gặp đã chẳng muốn nhìn mặt nhau thì sau này sẽ mệt mỏi lắm.
Vậy…” – Vốn định đan hai tay vào nhau, lại chợt nhớ ra tay trái đang bị băng kín, tôi đành đặt tay phải xuống mép giường, vờ nghịch nghịch mấy sợi chỉ thừa của tấm nệm. – “Thứ tôi làm vỡ là gì vậy? Có đắt lắm không?”
Cứ cho là tôi xí xóa nhưng chắc gì M đã bỏ qua. Xem phản ứng kia, nhất định là vật không tầm thường.
M gãi gãi tai. Vì khuôn mặt bị che phủ dưới lớp vải trắng toát nên tôi không thể thấy biểu cảm của anh ta nhưng từ những cử chỉ ngập ngừng trên, trong đầu tôi xuất hiện dự cảm chẳng lành.
Tiện nói luôn về việc tôi không tỏ thái độ ngạc nhiên với vẻ ngoài kì quái của M. Lúc trước là do quá bất ngờ cộng với tình huống xảy ra nên có chút giật mình. Giờ suy nghĩ kĩ lại, anh ta bảo bị thương trong lúc làm việc. Chắc cả khuôn mặt cũng bị tổn thương.
“Đó là đá nguyền rủa. Tôi dùng nó để thu thập lời nguyền. Mà chẳng quan trọng nữa. Đằng nào cũng đã bị cậu giẫm nát.”
M tiến lên trước, đặt một tay lên vai tôi. Bên cánh tay này cũng phủ một màu trắng toát.
“Chúc mừng cậu đã nhận được một trăm linh ba lời nguyền. “
Tôi gạt cái tay anh ta xuống, lùi ra xa một chút.
“Nãy giờ anh nói nhảm gì vậy? Lậm truyện tranh à? “
M thở dài một hơi.
“Tôi biết cậu sẽ không tin mà. ”
Anh ta chồm tới, túm lấy hai bả vai tôi ấn xuống giường. Dùng cả thân người đè lên, không cho tôi cơ hội chạy thoát. Tay anh ta lần ra đằng sau gáy, bắt đầu cởi bỏ lớp vải. Từng chút một.
“Sẽ chẳng hay ho gì đâu nhưng thứ này là bằng chứng rõ ràng nhất để cậu tin tưởng. Khánh, thử nói xem con người bình thường có khuôn mặt như thế này không? “
Đến lúc này tôi mới nhận ra, quả thật vẻ ngoài của M có gì đó vô cùng không đúng. Thứ mà đáng nhẽ tôi phải phát hiện sớm hơn. Nơi nên là mắt và miệng chỉ là một lớp màng phẳng lì, trắng xóa. Từng lời nói của M vẫn truyền vào tai tôi dù cho tôi không tìm thấy bất cứ thứ gì khả dĩ là miệng để phát ra những âm thanh đó.
“Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi.”
Bàn tay lành lạnh trước đó đã từng nhẹ nhàng cầm tay tôi, đang siết chặt lại. Ép tay tôi chạm vào thứ mặt phẳng dị hợm đó, thay tôi xác nhận đó là đồ thật. Không có bất kỳ cái mặt nạ nào cả. Bởi dù chà xát bao nhiêu lần, thậm chí lần tay xuống cổ cũng chỉ có sự nhẵn nhụi, trơn tru đáng ghê tởm.
“Anh là thứ gì vậy? ” – Tôi nhăn mặt. Cố kìm nén sự khó chịu đang cuộn lên trong bao tử.
“Là gì không quan trọng. Quan trọng là lời nguyền của tôi, công sức của tôi đều ở cả trong người cậu rồi. Giờ nên giải quyết thế nào đây?” – Vừa nói M vừa vẽ vòng tròn lên ngực trái của tôi.
“Cái vẹo gì??!!! “
Tôi vùng thoát khỏi anh ta. Anh ta cũng không giữ tôi lại, xoay người ngồi dậy.
“Cậu thử nhìn tay trái mình xem. “
Vội vã lột bỏ tấm vải, trái với suy nghĩ của tôi, thứ đang tấy lên không phải là mấy vết rách mà là một hình xăm số 103 màu đen.
“Đá nguyền có thể hấp thu lời nguyền rủa. Chỉ cần chạm tay vào nó là có thể hóa giải hết thảy mọi thứ. Trên tay cậu là số lượng lời nguyền tôi thu thập được. Khi đá vỡ ra, chúng không có vật chứa nên phải tìm đại một người để hứng chịu. Tình cờ cậu là người ở gần nhất, cho nên… “
“Ý anh là tôi là người vinh dự được hứng trọn một trăm linh ba điều xui xẻo anh sưu tập được. “
“Chính xác. ”
“Vậy mau nói xem làm sao để tống khứ chúng đi.”
Dù tôi thấp hơn anh ta nhưng nó cũng chẳng đủ để ngăn cản tôi xách cổ áo và hét vào mặt M. Một điều là đủ để ăn hành ngập mồm rồi. Đây những hơn một trăm. Bình tĩnh ư? Tôi không có năng lực phi thường đó.
“Trong khi cậu bất tỉnh, tôi đã suy nghĩ rồi. Vì vật chủ là con người nên vật tiếp nhận cũng phải là con người. Tuy không phải nhân loại nhưng cấu trúc cơ thể tôi cũng có vài phần tương đồng, còn là chủ nhân của đá nguyền rủa, tự mình biến thành bình chứa vẫn là lựa chọn thích hợp nhất. “
Vậy à? ” – tôi buông cổ áo M xuống.
“Nhưng mọi thứ cũng không đơn giản. Vì lời nguyền sẽ không phát tác cùng một lúc. Tôi chỉ có thể lấy lại những lời nguyền đã ứng nghiệm lên vật chủ. Cho đến lúc đó, cậu sẽ vẫn phải ở cùng một chỗ với tôi. Vì lợi ích cho cả hai.”
“Đừng lo. Một tương lai thê thảm đang chờ đón cậu phía trước. Phải mạnh mẽ tiến lên.”
Anh ta vỗ nhẹ vai tôi.
“Anh thật biết cách an ủi.”
Tôi cảm động đến khóc không ra tiếng, chỉ có thể nghẹn ngào trong lòng. Chơi ngu lấy tiếng rồi.
“Còn nữa, nên sớm cho cậu biết để chuẩn bị tinh thần. Muốn tiếp nhận lời nguyền, hai vật chủ phải tiếp xúc với nhau càng nhiều càng tốt. Thông qua trao đổi hơi thở, giọng nói, nhiệt độ để thực hiện việc chuyển đổi. “
“Nói đơn giản?” – tôi nhíu mày.
“Tôi phải hôn cậu.”